Tôi sinh ra ơ một làng chài ven biển. Quê tôi đẹp lắm, có cánh đồng lúa bát ngát, có con sông, gắn liền với tuổi thở của lũ trẻ trâu chúng tôi. Quê tôi đẹp nhất là buổi chiều tà, là lúc hàng hôn buông xuống.
Hoàng hôn buông xuống là lúc mặt trời khuất ở phía tây xa xa. Mặt trời đi ngủ cho mặt trăng thức giấc. Làng quê tôi khi ấy khoác trên mình một chiếc áo mới từ màu hồng rồi đến màu đen. Cánh đồng không còn màu xanh như trước nữa mà nó mờ mờ trong đêm, chỉ còn lại mùi hương lúa trổ bông phảng phất quanh đó như mùi sữa mẹ vậy. Còn chúng tôi cũng bắt đầu dắt trâu đang đi chậm chậm do ăn quá nhiều cỏ đến lỗi bước đi có phần nặng nhọc đi về nhà. Có những đứa trẻ thì đung đưa ngồi lên lưng trâu cười nói. Nhìn từ phía cánh đồng, những ngôi nhà trong làng như những ngôi nhà tí hon nằm dưới lũy tre xanh, nó tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về thiên nhiên đi vào lòng người.
Trên bầu trời có đàn chim đang bay về nơi trú ngụ, cánh chim bay dài cũng như tiếng gọi bạn của chúng. Con đầu đàn bay trước rồi xếp hình thành một hình gì đó, lũ trẻ ngẩng cổ lê rồi hò hét khi thất đàn chim quay trở về. Chúng lại mơ ước viễn vông muốn được bay như chim trên bầu trời cao xanh vô tận vậy. Nhưng đó chỉ là ước những điều ước con trẻ của chúng.
Quê hương tôi đơn giản là vậy, giản dị, mộc mạc nhưng nơi đây rất đẹp và con ngưởi rất thân thiện, nhiệt tình.
Một bức tranh thiên nhiên chiều buông thật đẹp!
Ý kiến bạn đọc
Theo dòng sự kiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn